Tác giả: Sangu_Yaru
Chap 3.
Tôi bước về nhà! Chào chị giúp việc sau khi bảo chị là tôi không đói thì tôi lập tức bước ngay lên phòng mà khóa trái cửa suy nghĩ. Nằm dài trên giường mà tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách giải thích cho Nhi. Chuyện này đã vượt ra ngoài sức dự đoán của tôi, miên man suy nghĩ rồi tôi thiếp đi.
5h tỉnh dậy, tôi liền gọi điện cho thằng bạn thân quen thuộc của mình:
- Mày à? qua nhà rủ tao đi bộ nhé!
Thay quần áo, xuống nhà xỏ đôi converse vào, đi ra cổng đợi nó, vừa kịp lúc nó đến tôi khoát tay bảo nó đi.
Cả quãng đường dài 3km ở sân bay tôi chỉ im lặng, nó cũng hiểu nên không hỏi tôi. Sân bay rộng lớn với bao nhiêu người đang đi bộ, gió lộng lên với những con diều đang bay, tiếng sao vi vu vang lên trong cái không gian này tạo cho tôi 1 cảm giác rất thanh thản. Cứ thả mình theo làn gió và tiếng sáo mà tôi đã quên mất là mình đã đi được 1 vòng sân bay. Tôi bất chợt hỏi thằng bạn:
- Mấy giờ rồi mày!
Nó giơ cái G-Shock lên rồi nói:
- 6h30 rồi, về là vừa đấy.
Không nói câu nào, tôi và nó cùng đi về. Hôm nay tôi lại trầm mình trong nước ấm mà suy nghĩ nhưng mà mãi vẫn không nghĩ ra cách giải quyết vấn đề. Lên phòng, tôi bật nhạc lên thư dãn, nghe mấy cái list Dubstep của Skrillex với Klaypex là chính vì thứ âm nhạc này rất mạnh, có thể khiến tôi tạm thời quên đi nỗi buồn.Vào FB thì thấy nàng đang onl nên tôi vội bắt chuyện ngay:
- Này Nhi, tớ có chuyện muốn nói.
Sau đó tôi thấy ở ô chat đang có dấu ….. tức là Nhi đang nhập văn bản, tưởng Nhi muốn nghe tôi nói nên tôi mừng lắm nhưng 1 lúc sau thì cái dấu …… biến mất và nàng cũng off luôn T.T
Tôi gọi điện cho nàng cố gắng giải thích cho được nhưng nàng thật phũ phàng khi tôi vừa gọi đến thì nàng để yên không nghe, rồi tôi gọi lại lần 2 thì có 1 giọng nói của nữ vang lên:
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được……… ==”
Nhưng không từ bỏ ở đó, vì nếu từ bỏ thì tôi sẽ mất đi người con gái mình thích, tôi quyết định sáng mai sang tận nhà nàng rủ nàng đi học để giải thích nhưng ngược lại với mọng đợi :(
Khi tôi bấm chuông nhà nàng, nàng chạy ra thấy tôi thì lại quay đầu vào nhà chứ, lúc sau thì thấy bạn nàng tới rồi nàng cùng bạn đi luôn, để tôi ăn nguyên cả quả bơ vào mặt mà ==”
Vâng! Gái quá phũ phàng, còn không nói với tôi một câu nào cả dẫn đến việc tôi cũng đâm ra chán nản rồi tôi cũng bỏ cuộc không quan tâm đến gái không thèm giải thích hay nói chuyện với gái nữa. Vậy là tôi đã chính thức thừa nhận là tôi sai, nhưng rõ ràng là gái không muốn nghe tôi nói thì có giải thích đến mấy thì gái vẫn coi tôi là 1 tên tội đồ, du côn. Hôm ý trên trường gái và thằng kia cứ cặp kè với nhau như tình nhân làm tôi vừa bực vừa tức lắm chứ nhưng không thể làm gì nổi, thật sự là rất bất lực. Tôi muốn chạy lại thằng đó mà đánh nó liệt giường không thể đến lớp được, nhưng nếu tôi làm thế thì gái sẽ càng nghĩ tôi xấu xa và bây giờ tôi cũng bỏ cuộc rồi nên cũng chẳng có lý do gì mà gây hấn với nó. Vẻ mặt tôi thì bình thường nhưng tâm trạng tôi lại rất rối bời. Giờ tôi mới biết cái cảm giác mà mình bị oan mà không có cơ hội để được bào chữa nó tồi tệ tới mức nào, tôi muốn buông tất cả như đã chấp nhận sự oan ức đó như 1 kẻ phạm tội thực sự. Từ đó đến giữa HK II lớp 9 tôi chỉ đâm đầu vào game để quên đi hình bóng người con gái ấy, thỉnh thoảng tôi còn hay gây gổ đánh nhau với mấy đứa học sinh trong trường chỉ vì lý do đơn giản là nhìn đểu hay vô tình va vào tôi. Tôi như cỗ máy được lập trình sẵn, ngày nào cũng đến trường ngồi trong lớp rồi chiều về chơi game đến tối và đi ngủ. Và rồi 1 ngày giữa HK II lớp 9 khi tôi nhận được lời cảnh báo của cô chủ nhiệm là:
- Đỗ Hoàng Thiên Thắng, nghe cô nói này em!
Tôi thì tỏ thái độ không hợp tác mà đáp bằng cái giọng mệt mỏi:
- Dạ! có gì vậy cô ==”?
- “Em là 1 học sinh giỏi nhưng cô không biết lí do vì sao mà em lại trở thành như thế này, mong em hãy nghĩ về tương lai của mình, đừng nhìn lại những thứ đã qua vì nó sẽ kìm hãm em không cho em tiến về tương lai được, bỏ qua mọi thứ trong quá khứ để tập trung vào tương lai đi em, tương lai còn dài lắm em à, đừng đánh mất nó chỉ vì những lý do vớ vẩn trong quá khứ như vậy chứ. Cô cảnh báo là nếu em còn học hành như thế này nữa thì em sẽ không vào được cấp 3 đâu, em về nhà suy nghĩ lại hết mọi việc đi”
Tôi về nhà vắt tay trán suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng 1 hồi thì tôi mới đâm ra kết luận: “Cô nói rất đúng, tại sao tôi lại chỉ vì 1 đứa con gái mà đánh mất tương lai được chứ? Gái xinh trên đời này còn nhiều lắm, mình không sợ không có người yêu đâu, tương lai còn dài lắm mà” Suy nghĩ được thông suốt, tôi lại bỏ hết game, cắm đầu vào học Văn, Toán ngày đêm, nhưng cố gắng như thế vẫn không bù đắp được 1 đống điểm 1, 2 của Học kì trước và đầu học kì 2. Tổng kết năm học, tôi chỉ được HS TB, HK K. Thôi thì dù sao vẫn không còn nhiều thời gian nên tôi bỏ qua cái danh hiệu đó mà ôn văn luyện toán ngày đêm, rồi tôi cũng lấy lại được phong độ trong những tuần ôn thi ở trường và tôi lại đứng top ở lớp. Tôi thấy mình rất giỏi nên thẳng tay ghi danh vào THPT NGT nhưng lại rớt xuống LTK vì 0.5đ nhỏ nhoi đó. Giá như lớp 9 tôi không thích ai thì bây giờ tôi đã thừa điểm vào NGT, đó thật là một sai lầm lớn.
Vậy toàn bộ câu chuyện cấp 2 của tôi như vậy đó, vì 1 đứa con gái bé nhỏ mà tôi đã lỡ đi 1 cơ hội quý báu to lớn.
Quay trở lại với thực tế, tôi đang ngồi ở đây, trên cái sân bay cùng với thằng bạn thân và đang nhớ lại chuyện cũ của mình chỉ vừa mới xảy ra cách đây vài tháng thôi, câu chuyện tưởng chừng bé nhỏ nhưng đã thay đổi cuộc đời tôi.
Trở lại với cái câu hỏi của thằng bạn tôi, tôi trả lời lại nó:
- Hêhê, nhớ chứ sao không? Nhưng mà lúc đó còn nhỏ chưa nghĩ nhiều được, bây giờ lớn rồi phải khác chứ? (Chém gió vậy chứ mới qua 1 tháng thôi lớn làm sao được)
- Mày thì lớn rồi, cứ lên cấp 3 đi tao xem mày như thế nào nhé! Kiểu gì lại chả đâm đầu vào gái tiếp hêhê.
Thằng bạn nó vừa đáp vừa cười hềnh hệch. Tôi đáp lại nó:
- Kệ tao, chẳng lẽ cả đời này mày không quan tâm đến con gái à? hay là mày bị gay hahaha….
Công nhận là thằng bạn tôi khác người thiệt, từ bé đến giờ chưa biết yêu người khác giới là gì, nó không bị gays đâu nhé, có lẽ nó chỉ biết đến yêu game thôi
Chém gió một hồi tôi và nó đứng lên và lại chạy về nhà. Buổi sáng sớm bao giờ cũng rất dễ chịu vì không khí rất trong lành không có khói bụi của xe ôtô, xe máy, không có tiếng còi, tiếng động cơ im ỏi. Ra về thằng bạn nó hẹn tôi chiều đi đánh cầu để lấy lại gân cốt, tôi đồng ý luôn, ở nhà cả tháng rồi suốt ngày chơi game nên chắc giờ tôi trở thành con sên rồi
Về nhà, chạy vào gian bếp đã thấy có sẵn cái bánh mì với hộp sữa trên ý rồi, tôi chạy vào ăn ngấu nghiến rồi đi tắm cho 1 ngày chủ nhật an lành.
8h sáng chủ nhật, tôi mới nghĩ ra là nên đi mua cái balo mới cho nó oai vì cái balo cũ của tôi bị rách trong vụ đánh nhau với thằng khốn nạn ở cấp 2 rồi. Lên FB, vào page của mấy cái shop mà tôi hay mua đồ, chọn ngay được một cái cặp Vans da lỗ màu trắng. Đang định đặt ship thì mới nhớ là tôi cần ngay chứ ship lâu lắm ý nên quyết định lên đường đi đón em ý về. Đùa chứ tôi chẳng muốn đi đâu, xa lắm ý, nhà tôi ở Nguyễn Văn Cừ mà phải sang tận Kim Mã mà trong khi nhà có mỗi con xe đạp. Chị giúp việc xinh đẹp thì tí nữa chắc phải đi học rồi nên không lấy xe điện được. Thôi thì đành đi xe bus vậy, mặc quần áo, xách giày lên và đi.
Sau 2h cuối cùng tôi đã trở về nhà và trong tay là cái cặp mới, sướng vê lù, nhưng mà hơi choáng vì tôi bị cái bệnh mà cứ đi ôtô là say mà T.T, vậy là tôi đi ngủ. Lên nhà đánh 1 giấc đến gần 12h thì chị giúp việc đánh thức dậy và xuống nhà ăn cơm.
Reng reng reng…. thằng bạn gọi:
- Ra quán không mày, làm ván cuối, vào năm học hết chơi đó cưng.
- Thằng khốn nạn, trời đánh còn tránh miếng ăn, tý tao ra sau.
12h30 tôi chạy ra quán ngồi chơi trận CF và FiFa với nó đến tận 4h chiều. (Tôi và nó rất thích chơi thể loại game console, sau này khi VTC ra cái game Vua Bóng Rổ thì tôi và nó lại đâm đầu vào mà chơi ) 4h tôi và nó lại quay ra sân cầu lông mà chơi đến 6h thì về.
Tối hôm trước khi đến nhận lớp, tôi ngồi chuẩn bị rất kĩ. Nào là balo này (bỏ 1 quyển vở trắng với 1 cái bút vào trong cho nó nặng ). Rồi quần này (Để quần bò đen cho nó đỡ sặc sỡ, cấp 2 toàn mặc quần bò chứ quần đp tôi mất đâu rồi ý ). Rồi cả áo đp nữa (Áo đp cũng mất nốt nên thế vào đó là cái áo sơmi trắng tôi hay dùng những lúc đi tiệc). À quên, đầu tóc nữa, phải thẳng không được dựng nên, rồi cả cái khuyên tai mặt đá nữa cũng phải tháo ra không thì vào trường bảo vệ cho ăn hành, à à thêm cái snapback flower vào nữa cho nó sặc sỡ hìhì. Quên quên, thêm đôi Vans Galaxy nữa. Vậy là xong, lên giường đi ngủ. À mà quên chưa đi ngủ vội, lên FB up cái stt cho nó oai đã “Yeah! mai là bắt đầu năm học lớp 10 rồi, có girl nào xinh học Lý mai làm quen nhé ”. Up xong cái stt thì tôi cũng đi ngủ.
Vậy là mai tôi sẽ bắt đầu những năm tháng học tại cấp 3 rồi, tôi sẽ không còn là trẻ con khi tôi học cấp 2 nữa. Tôi nghe mọi người nói là những năm tháng cấp 3 là những năm đẹp nhất của tuổi học trò, những người anh chị em của tôi thường bảo tôi là họ rất nuối tiếc về quãng thời gian học cấp 3, học mong muốn được quay trở lại quãng thời gian đo. Tôi thì nghĩ đơn giản là vì cấp 3 là những năm mà tâm tư và tình cảm của chúng ta đang phát triển và thay đổi nhiều, sẽ có nhiều suy nghĩ, hành động bồng bột và nông nổi nên khó ai có thể quên được. Tôi cũng mong vậy, tôi muốn quãng thời gian cấp 3 của mình thật đẹp đẽ và không nuối tiếc khi tôi nhìn lại. Và nếu may mắn có lẽ tôi sẽ gặp được người con gái đi cùng mình đến hết cuộc đời này!
Tobe continued...
Tìm kiếm: Quen anh di em nhe duoc khong ?
Từ khóa:
Truyện tình yêu