Kho tải game cho android ứng dụng android miễn phí

[Truyện tình yêu]Cười lên đi cô bé của tôi! - Part 2
Kien Steven

[Truyện tình yêu]Cười lên đi cô bé của tôi! - Part 2

Cười lên đi cô bé của tôi!

Chap 3:


Buổi học bắt đầu, tôi lục lọi trong cặp tìm mò mấy cây bút Thiên Long thần thánh đã ở đó suốt từ khi thi cấp 3 đến giờ. Lấy vở ra hì hục ghi chép, lâu lâu lại bấm bút kêu tanh tách rồi quay loạn xạ cả lên theo mấy skill mà đám bạn cấp 2 bày.

Tôi có một đặc điểm là chép bài thì rất đầy đủ nhưng thật ra chẳng hiểu khỉ khô gì vì không nghe giảng. Và cái truyền thống của tôi nó lại tiếp diễn, cô cứ quay lên giảng bài thì ở dưới tôi cũng chăm chú mà… ngắm gái. Bên cạnh là đại tiểu thư kiêu kỳ lạnh lùng, băng giá bên trên là cô bạn nhí nhảnh đáng yêu, ngắm ai cũng thấy có lỗi với người còn lại (Hình như CDSHT nữa) nên tôi nghĩ ra một cách phương án khá bệnh hoạn, tôi ngả người hết cỡ ra sau, phóng tầm mắt rộng và thế là tôi đã ngắm trọn đc 2 người đẹp của lớp. Đang mơ màng trong cõi Bồng Lai tiên cảnh thì thằng Lộc ngồi phía sau táng vô đầu tôi một cái:

- Đờ mờ mày có ngồi đàng hoàng hay không cái thằng nhãi này, dựa dựa bố ai chép bài đc! – Mặt nó hầm hố

- Ờ.. ờ, xin lỗi, xin lỗi! – Vừa nói tôi vừa ngồi thằng dậy mà cắm cúi chép bài mà không nhận ra Long cô cô đã hướng ánh mắt xuống khu vực của tôi.

Thằng này nhìn mặt khá giang hồ, hổ báo con thầy giáo nên tôi sợ vỡ mật ra chẳng dám lôi thôi với nó mặc dù tiếc hùi hụi vì lỡ mất cơ hội ngắm ng đẹp. Tuy là thế nhưng trong cái rủi có cái xui, à nhầm cái may, nhỏ Huyền chốc chốc lại quay xuống nói chuyện với nhỏ Phương ở dưới, ko quên cười với tôi một cái. Tôi ngồi dưới mà tim gan phèo phổi cứ phải nói là lộn tùng phèo cả lên, định cười lại mà thấy ngại ngại nên thôi giả vờ quay mặt lơ đi vì tôi nghe ông anh truyền lại ít kinh nghiệm rằng con trai phải lạnh lùng thì gái nó mới mê, chẳng biết đúng ko nhưng lúc này em Huyền quay phắt lên luôn chẳng thèm nhìn tôi phát nào nữa. Thế cũng được, đỡ mất công ẻm thấy ánh mắt dâm tà của mình. Ngồi ngơ ra một lúc thì tôi quay qua liếc nhìn Vivi, gương mặt nàng vẫn lạnh như thường, nàng đeo cặp kính Nobita màu đen, mái tóc dài xoã ra, phần mái che đi một bên mắt, thỉnh thoảng nàng lại đưa tay vuốt qua một bên nhìn xinh chết đi được. Hình như Vivi cũng biết cũng biết tôi nhìn em nhưng em chẳng nói gì, cứ cặm cụi viết bài cứ như thể tôi không tồn tại trên cõi đời này vậy. Tôi thì chẳng để tâm, cứ thế mà ngắm thôi. Đang đê mê nhìn Vivi thân yêu thì tôi nghe giọng nói oanh vàng cất lên:

- Vi dễ thương quá ha?

- Tất nhiên rồi, còn phải nói! – Tôi trả lời, giọng ngái ngủ.

Lúc này bất thình lình Vivi quay qua liếc tôi, nàng nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu làm tôi bất giác phải nhìn ra đằng sau nơi tiếng nói phát ra, cả lớp như vừa được châm một quả bom, đứa nào đứa nấy cười như cha chết sống lại, thằng Phát, thằng Hải mập đập bàn cười chảy cả nước mắt, tim tôi như nổ tung vì sợ:

- Ơ đệch.. Long cô cô? – Tôi hoảng hồn khi thấy bà cô chủ nhiệm xinh đẹp đang đứng ngay sau bàn tôi và có vẻ đang rất bình thản.

- Em nói gì cơ?

- Dạ… dạ… không, con có nói gì đâu cô! – Tôi trả lời mà cóng hết cả người vì cái tật ngắm gái bị phát giác.

- Đưa vở đây cô coi có chép bài không? – Long cô cô chìa tay ra như hối thúc

- Dạ… đây cô – Tôi rụt rè đưa cuốn vở vàng choé mà mẹ tôi đã mua cả tá ngoài nhà sách nhưng trong lòng thì đã bớt hồi hộp vì tôi chép bài khá đầy đủ, chữ nghĩa cũng thuộc hàng đẹp nhất nhì trường… trong đám con trai.

- Ừm… bài chép đủ - Long cô cô gật gù ra vẻ tạm hài lòng rồi đưa trả cuốn vở cho tôi.

Tôi 2 tay nhận lấy cuốn vở của mình, tuy thoát tội vì chép bài đủ nhưng vẫn còn đang lo lắng không biết có phải vô sổ đầu bài tập đếm không vì cái tội lơ đãng trong giờ học. Tuy nhiên may là đầu năm, bài học chưa có gì quan trọng nên Long cô cô chỉ cười nhẹ, lấy tay khẽ nhéo tai tôi một cái, gọi là nhéo yêu cũng chẳng sai:

- Lần sau không có ngắm bạn trong lớp nữa nha ông tướng!

- Dạ… sẽ không có lần sau. – Tôi trả lời mà giọng còn run run

Đám lớp tôi lúc này đã chẳng còn cười nữa mà quay trở về bài học, riêng bé Huyền thì vẫn nhìn tôi lắc đầu mà cười. Tôi thoáng xấu hổ giả vờ úp mặt xuống bàn chép bài tiếp, coi như không nghe, không thấy, không biết. Bất chợt, Vivi cất tiếng:

- Tưởng hiền hiền vô ngồi chung ai ngờ ngắm tui kĩ quá hen? – Nàng cười nhẹ nhưng cũng đủ làm tôi xao xuyến

- Ơ… tui, tui xin lỗi bạn – Tôi trả lời mà như gà mắc tóc, nói ko ra tiếng.

- Hì, sau này cứ gọi tui là Vivi được rồi – Em cười lộ chiếc răng khểnh cực duyên, phải nói là tôi lúc đó chỉ muốn ôm em mà hôn lấy hôn để. Cũng may là kìm đc:

- Uh, xin… xin lỗi Vivi nhe! 

- Ừm, ko có sao – em lần này lại trở về gương mặt băng giá thưở nào. 

Cuộc đối thoại ngắn ngủn là thế, cơ mà nó cũng giúp tôi trở về từ chốn thần tiên. Tôi cũng thôi ngắm em nó kĩ quá, không lại bị tóm thì quê lắm, thế là lại cắm đầu chép bài, lần này thì kèm theo cả nghe giảng nữa. 1, 2 rồi 3 tiết học trôi qua khá nhanh:

- Tùng… tùng… tùng !!!!!!

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã tới. Bất giác tôi nhìn lên chỗ của bé Huyền.

Chap 4: 

Em nó đang thu dọn mớ sách vở vào trong ngăn bàn, khẽ quay xuống cười với tôi một cái rõ tươi:

- Đi thôi khùng! – Em cười khúc khích

Tôi lúc đó thấy hơi quê nhưng thôi kệ đã hứa rồi thì đi thôi. Thế là tôi và em nó sánh đôi đi xuống dưới trong ánh mắt ghen tị của bao thằng con trai lớp tôi và mấy ông già khối 11 gần đấy. Mấy ông mãnh A14 cạnh lớp tôi cứ thế mà huýt gió tán tỉnh em nó, thế mà em nó tỉnh bơ, kéo tay tôi mà đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn này. Khỏi phải nói lúc đó tôi sướng không thể diễn tả bằng lời, chắc anh ko rửa tay trưa nay đâu, bé à! Chắc các bác thắc mắc tại sao con nhỏ này lại thân với em phải ko? Xin thưa là vì ngày xưa lúc em quen Dung thì em nó là bạn của Dung nên em cũng gặp vài lần, ngày ấy thì em nó cũng xinh nhưng chưa bằng bây giờ. Thấy gái đẹp cũng mê nhưng còn em Dung nên thôi đánh chịu. Quay trở về thực tại, cứ đi được một lúc thì tôi lại nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao:

- Thằng nhóc này tốt số nhỉ, mới vô cặp ngay hot girl – Một thằng cha khối 12 chém gió

- Em ơi cho anh xin số điện thoại với …..

- Chắc éo phải bồ đâu bọn mày, thằng này tao nhìn mặt nó ngu ngu thế éo nào ấy!

- Ngu ngu cái đầu cha mày – Tôi thầm nghĩ, mắt long sòng sọc.

Nhưng có vẻ Huyền chẳng bận tâm, em kéo tôi khỏi mớ hỗn độn đó bằng một câu hỏi nhẹ nhàng mà như tát vào mặt tôi vậy:

- Để ý mấy chuyện đó chi thế, hay là ông đang nghĩ ông là… người yêu tui thật hay sao vậy? – Nàng tủm tỉm cười.

- Ớ… tui… tui.. – Tôi cứng họng đứng im không nhúc nhích 

- Sao ấp úng thế, nãy trong lớp chém gió hùng hổ lắm mà? – Nàng lại kê tủ chặn họng tôi, thế này thì anh sống làm sao đây Huyền ơi?

- Đâu… đâu có… đâu! – Tôi ngại ngùng bào chữa

- Haha, đùa chút mà làm gì căng thằng quá vậy khùng ơi? – Em phá lên cười mặc cho tôi ngượng chín người đang tò tò theo sau, cứ như chó bị chủ dắt đi dạo ấy.

- Ai biết… tự dưng… hỏi làm… làm tui bất ngờ – Tôi thẹn thùng đáp

- Ừa thế thôi không hỏi nữa, đi ăn ha! 

Em cười tít mắt, lần này thì đúng là nụ cười toả nắng, tôi như cánh đồng khô cằn được tưới mát bằng cơn mưa là nụ cười em, tôi trở lại tâm thế ngay lập tức và vội vã theo em xuống căn tin trước ánh mắt ngưỡng mộ có phần GATO của đám trai ngoại tộc. Xuống đến nơi, tôi hổ báo chen vô mua cho em và tôi mỗi đứa 1 tô mì bò, nhắc đến tô mì này giờ lâu lâu em vẫn giả mặc đồ học sinh chui vào trường ăn, ko ngon những đặc biệt lắm. Bưng ra đến nơi, tôi định đưa cho em thì thấy nàng vẫn đang thả hồn đi đâu đó, miệng vẫn mấp máy hát, nhìn rất đáng yêu và đáng ngắm. Tôi nhẹ nhàng đặt 2 tô mì xuống, sẵn tay vẫn còn nóng, tôi đưa ra áp vào má em, chẳng hiểu sao lúc đó tôi liều thế, nghĩ lại mình cũng gan thiệt. Em giật mình, đưa tay lên xoa đi xoa lại nhìn yêu phết, trách:

- Tự nhiên lợi dụng chọc người ta – Em bĩu môi làm mặt mếu

- Thì nhắc người ta ăn đi thôi mà, nghĩ về anh nào mà tâm trạng thế? – Tôi hỏi, thật ra chủ yếu là định chọc ẻm thôi, nào ngờ.

- Nghĩ… nghĩ về ông á – Em lại cười và tôi lại chết đứng như Từ Hải trong truyện Kiều vậy.

- Hả… hả? 

- Hihi, tui đùa á, thôi ăn đi làm gì mà đứng ngơ ra thế?

- Ừm… ăn đi thôi – Tôi như được gỡ rối, đáp ngay

Ngồi ăn mà trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến câu nói của em vừa nãy mà thôi. Em… em nghĩ về tôi sao? Chỉ cần thế, tôi như thằng điên lâu ngày trốn trại cứ chốc chốc lại cười mỉm một mình. Huyền thì không biết điều đó, chắc em nghĩ do đang đói được ăn no nên tôi vui đến vậy. Nàng cũng cười với tôi. Ăn uống no nê, tôi và em trở lên lớp, tôi thì thích có cái gì ngồi trong lớp mà nhai nên mua một túi đầy kẹo Dynomite bạc hà hốt lên luôn. Tôi đưa cho em một chiếc, em cười nhẹ nhận lấy rồi cứ thế bỏ đi mặc cho một thằng con trai là tôi đứng chôn chân tại chỗ vì nụ cười ấy. Suốt từ lúc đấy cho đến khi ra về, tôi như thằng bệnh cứ hềnh hệch cười mà chép bài, Vivi nhìn tôi khó hiểu nhưng nàng cũng tỏ vẻ là không để tâm lắm. Theo lẽ thường thì tôi sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng, cơ mà vì bé Huyền, chuyện đó với tôi cứ như con muỗi. Hehe. Trống trường lại vang lên, cả lớp nháo nhào ra về như đàn ong vỡ tổ. Tôi cũng quăng hết sách vở vô cặp mà đứng dậy ra về. Bé Huyền thấy tôi cũng đeo chiếc cặp xinh xắn lên và bước ra ngoài. Đi cạnh nàng mặc dù trong lòng khoái không để đâu cho hết, tôi vẫn ngậm tăm chẳng nói được lời nào, nàng cũng vậy cứ vừa đi vừa lẩm nhẩm hát vu vơ. Khi ra đến cổng, nàng quay lại nhéo hông tôi một cái, tôi giật bắn người nhìn sang thì nàng tít mắt cười với tôi:

- Về nha, khùng!

- Ừh… Huyền về

Tôi – thằng con trai mới chân ướt chân ráo vào cấp 3, được một cô bé xinh xắn dễ thương quan tâm như vậy thì còn gì hơn nữa, tôi lâng lâng trong người mà vẫy tay chào em. Nhà em khá xa trường nên em đi chiếc xe đạp điện hiệu gì tôi cũng chẳng nhớ chì nhớ nó giống chiếc xe máy phết, chiếc xe chạy khá nhanh, chỉ 30s là bóng hình em đã khuất sau hàng cây phía xa, tôi gật gù cũng phóng xe chạy thẳng về trong tâm trạng không thể vui hơn. Giữa buổi trưa nắng gắt ngày ấy có một thằng nhóc cứ cười một mình và hát rống lên trên đường về nhà, mấy người lớn tuổi chạy xe bên cạnh tôi bàn tán:

- Bọn trẻ giờ học nhiều quá nên đầu óc không bình thường!

Nếu là lúc bình thường tôi đã liếc qua chửi lại rồi, ấy thế mà hôm nay tôi vẫn cười nham nhở quay sang nói một câu chẳng liên quan:

- Chúc bác một ngày đầu tuần vui vẻ!

Bỏ lại khuôn mặt còn ngơ ngác của bác kia, tôi vụt lên và chạy thằng về nhà miệng khẽ cười:

- Cảm ơn nụ cười toả nắng của em, cô bé à!


Tobe continued...
Tìm kiếm: Cuoi len di co be cua toi
Từ khóa: